Chương 7: Chương 7

Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Họ Độc Ác Của Phúc Bảo

Nhất Hạ Nam Bắc

4.505 chữ

18-03-2024

Kha Mỹ Ngu chậm rãi vịn tay mẹ đi ra ngoài, cười nhẹ nói: "Bây giờ thì vừa lòng rồi nha, trước mặt cả thôn, nhà họ Vu đã đưa tiền sính lễ, còn nói sẽ mang tứ đại kiện* đến, không đổi ý được nữa đâu."

("Tam chuyển nhất hưởng" hay còn gọi là "tứ đại kiện" là một thuật ngữ ở Trung Quốc vào cuối những năm 1950. Dùng để chỉ bốn vật dụng gia đình mà đất nước này sản xuất được vào thời điểm đó, hơn nữa còn là vật dụng mà mọi gia đình đều mong muốn. Bốn vật dụng gia đình này bao gồm: radio, xe đạp, máy may và đồng hồ. Sau đó theo cải cách, các vật dụng đại biểu cho tứ đại kiện dần dần được thay đổi.)

"Nếu không, chúng ta có thể buộc tội bọn họ là lưu manh, xem ai sợ ai!"

"Hừ, mặc dù tôi cũng không thèm khát gì cái nhà họ Vu này, nhưng Vu Kính Nguyên bị mấy người tính kế cướp từ tay tôi, hơn nữa đầu tôi còn bị thương nặng, nói không chừng sau này có thể thỉnh thoảng ngất xỉu nữa, căn bản không thể khoẻ lại như trước."

"Một trăm chín mươi chín đồng, để cho em họ mười chín đồng mua đồ, còn lại thì coi như chi phí dinh dưỡng của tôi đi."

"Tứ đại kiện và hơn một trăm đồng tiền để cho năm anh trai của tôi sau này dùng cưới vợ, xem như tiền lương ba năm bị mất của tôi."

"Từ nay về sau chúng ta xem như chưa xảy ra chuyện gì, thế nào?"

Bà cụ liên tục gật đầu: "Bà thấy nên xử lý như vậy đi, nói cho cùng cũng là cháu tám hưởng lợi nhiều nhất."

"Có một người chồng lái xe hàng, muốn bao nhiêu tiền chẳng được?"

Người nhà chú hai nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó lập tức tức giận không thôi.

Vợ chú hai lắc đầu, tức giận nói: "Này cháu bảy, không phải là cháu không có vấn đề gì rồi sao?"

"Con gái nông thôn nhà ai mà không phải va chạm một tí?"

"Sao cháu cứ mở miệng ra là đòi tất cả đồ sính lễ như vậy!"

"Cháu đã nghĩ đến cuộc sống sau này của em họ cháu khi đến nhà họ Vu rồi sao?"

"Hơn nữa, dựa vào cái gì?"

Đột nhiên Kha Ân Thục kéo mẹ mình lại, nhìn thẳng vào Kha Mỹ Ngu: "Chị họ, nếu như chị muốn thì tất cả những đồ sính lễ này em đều không cần, cho chị hết."

"Như vậy thì việc này sẽ qua đi thật chứ, sau này mọi người không nhắc lại nữa?"

"Đương nhiên, con người của chị tương đối thực dụng, sẽ không lãng phí lời nói đối với những vấn đề có thể giải quyết bằng tiền!" Kha Mỹ Ngu cười, gật đầu đáp lại.

"Nhưng mà từ nay về sau chị với em ai đi đường nấy, không được phép để ý đến chị và người nhà chị nữa!"

So với việc hận nguyên chủ, chắc cô ta vẫn muốn nhìn người nhà mình sống yên ổn hơn nhỉ?

Huống chi vận may của mình vẫn luôn rất tốt.

"Được, nói miệng không có bằng chứng, chúng ta hãy viết ra giấy làm bằng chứng." Dù sao Kha Ân Thục cũng đã được trọng sinh một lần, sẵn sàng bỏ số tiền này ra để mua sự an tâm.

Dù sao Vu Kính Nguyên cũng từng là anh rể họ của cô ta, sau này nhất định sẽ có thay đổi lớn!

Số tiền sính lễ chưa đến một nghìn đồng này xem ra cũng nhiều, nhưng sẽ không đủ để truyền lại cho đời sau, dùng để đền bù cho chị họ, lại có thể đổi một cuộc sống giàu có cho bản thân mình, ngu gì mà không làm?

Cháu trai lớn đang học trung học cơ sở là người viết, ông cụ làm nhân chứng, cứ như vậy Kha Mỹ Ngu và Kha Ân Thục ký thỏa thuận với nhau.

Ông cụ không nhịn được lại bổ sung thêm một câu: "Cháu tám, cháu tính tình mềm yếu, đến nhà họ Vu thì nên thông minh nhanh nhẹn một chút, cố gắng hết sức làm việc."

"Còn nữa, phụ nữ phải có một đứa con của riêng mình!"

"Bị bắt nạt thì về nhà, cháu là con gái nhà họ Kha, có chú bác, anh trai và cháu trai thay cháu đòi lại công đạo."

"Ông nội, cháu biết rồi." Kha Ân Thục gật đầu, nhưng lúc này cô ta lại cực kỳ coi thường lá bài thân tình của ông cụ.

Kha Mỹ Ngu nhận lấy tiền, giữ lại ba mươi đồng cho bản thân rồi đưa một trăm năm mươi đồng còn lại cho bà cụ.

Bà cụ vui tươi hớn hở nhận lấy: "Bà nội để dành làm của hồi môn cho cháu!"

Kết thúc cuộc họp gia đình đầu tiên sau khi Kha Mỹ Ngu đến thế giới này, bà cụ và mẹ Kha lập tức làm mì sợi cho cô, rưới dầu mè lên trên rồi cho một ít hành lá xanh tươi vào, còn sắc thêm một cái trứng chần nước sôi, thả vào ba muỗng dấm đường tỏi, một muỗng dưa chuột muối.

Bọn nhỏ trong sân cũng thèm ăn, nhưng chỉ khụt khịt mũi chứ không dám đảo mắt.

Ngay cả bé con một tuổi cũng mút nước miếng, nheo mắt mãn nguyện húp bát nước mì.

Vừa rồi Kha Mỹ Ngu còn không có cảm giác gì, nhưng vừa ngửi thấy mùi cơm, bụng cô lập tức cồn cào.

Bất chấp sự nóng hổi, cô cầm bát lên ăn từng miếng lớn, sợi mì dai dai kết hợp với các món ăn kèm thật sự khiến người ta vô cùng hạnh phúc!

Sau khi ăn uống no nê, cơn buồn ngủ cũng ập đến, cô che miệng ngáp dài một cái.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!